Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Hôm qua tao nóng quá. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.
Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.
Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.
Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Giữa thẳng thắn và kiêng nể.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Thứ mà tôi hay bẻ bai. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông.
Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp.
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Chưa nổi, đồng chí ạ.
Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. 000 đồng, bớt 1000 còn 34. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.