Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.
Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Nói thì hay mà làm thì rất dở.
Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.
Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.
Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người.
Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Có người cười toe toét. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.
Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Một số người trong số họ cũng biết.
Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình. Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.