Họ là mỗi con người. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.
Mọi thứ đều không mới. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn.
Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.
Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.
- Rất tiếc là không thể, thưa ông. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người.
Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.
Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Tôi muốn gặp ông cụ. Và bạn liên tưởng tới Zidane.
Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn.
Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.