Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng.
Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Có thể phơi phới niềm tin. chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá
Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng.
Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.
Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.
Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Coi như không có chuyện gì xảy ra. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì.
Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.
Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.
Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.