Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ. Nhưng chờ đến bao giờ. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.
Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi.
Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay.
Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu.
Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ.
Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Không biết thì khó trách. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.
Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm.
Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.