Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.Tớ không biết và tớ cũng biết.Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.Nhưng đặt mục tiêu rồi.Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết.Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa.Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.Chẳng biết còn mấy dịp thế này.
