Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.
Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Chắc hôm nay có việc gì. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.
Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Nhưng họ sống không bình thường. Nhưng bác ta không tin.
Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.
Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Tại sao mọi người lại ngủ được. Tôi viết theo ông ta.
Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống.
Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo.
Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.
Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Như một người đồng sở hữu biết điều.