Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm.
Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Điểm Anh thấp hơn thực lực. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.
Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may.
Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì.
Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được.
Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Tôi không hề phản đối. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.
Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Tất nhiên là không phải ai cũng thế.
Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Đời sống luôn cần những sự dung hòa.
Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu.