Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Một con lươn thì chính xác hơn.
Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Họ nào có tội tình gì.
Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Phải hết sức giữ gìn.
Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.
Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Phải cạo râu đi nghe chưa.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.
Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện. Người lớn thật buồn cười. Bị điểm kém chẳng hạn.
Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.
Đừng làm mọi người buồn lo. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau.
Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Này, lấy cho chú bao thuốc. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.