Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.
Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.
Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước.
Bởi bạn là người sòng phẳng. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng.
Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai.
Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh.
Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Hồn nhiên đến đáng sợ. Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.
Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.