Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Chả là hôm qua có chuyện.
Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…
Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. Để tránh những hận thù.
Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Này, lấy cho chú mấy chai bia. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn.
Ông Diểu tức giận giương súng. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Tôi lại dẫn ông anh đi.
Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về.
Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi.
Nguyên nhân thì rất khó xác định. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.