Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Vậy mà tôi đang viết.
Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.
Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Đến chỗ học không phải để học. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.
Em gọi mãi không dậy. Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Nhưng chờ đến bao giờ.
Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Thế giới trong óc thật hỗn tạp.
Nhưng bạn muốn về ngay. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.
Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ. Những cái tát của cát. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo.
Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.