Tờ báo của ngài được các gia đình sang trọng nhất ở Boston đọc. Sự cải cách đó rất được hoan nghênh: người ta thấy tờ báo có vô số bài hay. Franklin hồi thiếu thời, đem hết số tiền để dành được, đặt vào một nhà in nhỏ.
"Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký. Chưa bao giờ người ta thấy hạnh phúc thiêng liêng trong gia đình chói lọi rực rỡ như vậy. "Con muốn được người ta cư xử với con ra sao thì con cư xử với người ta như vậy".
Khi biết chắc rằng chúng ta có lý, chúng ta phải ráng ngọt ngào và khéo léo tỏ ý kiến của ta với người khác. 6- Thành thật làm cho họ thấy sự quan trọng của họ. Tôi biết rằng bất kỳ kẻ điên nào cũng kháng cự lại như vậy được và thiệt ra câu trả lời đó là câu trả lời đặc thù của hết thảy những đứa ngu.
Tôi được đưa vào một phòng. Kẻ bị ta chỉ trích sẽ tìm thấy hết lý luận để tự hào chữa và trở lại buộc tội ta. Đã đành, cái gì ta thích thì ta để ý tới luôn, nhưng chỉ có một mình ta để ý tới nó.
Chứng tỏ, phô bày một chân lý chưa đủ. Một người bán hàng chịu nai lưng 14 giờ một ngày nữa. Tự thấy mình quan trọng trong khu vực của bạn, bạn thấy thích.
Họ thi nhau ca tụng máy của họ. Thành thử nhiều quá, làm không xuể và xe của ông phải đợi, hàng của ông phải gởi trễ. Buổi học sau, "tội nhân" đó đứng dậy, nhìn thẳng vào các bạn, đọc lớn tiếng những lời chửi đó của họ.
Nhưng người bị mất việc dù sao cũng thất vọng lắm. Tôi để họ tin rằng họ đã toàn quyền tiến cử. "Ben, mày thiệt khó chịu.
Sau khi được nghe lời khen rồi, ta thấy những lời trách không khó chịu lắm. Sự đáng tiếc lần trước, chắc chắn không xảy ra nữa đâu. Kể từ thứ hai, tôi nhất định tẩy tờ báo Herald cho hết những bài quảng cáo có hại.
Dù bà có lầm lỗi gì đi nữa, ông cũng không bao giờ chỉ trích bà, không bao giờ trách bà nửa lời, và nếu ai cả gan chế giễu bà thì ông chồm lên để bênh vực bà một cách chân thành dữ tợn. Không thể được! Ông Thomas bảo tôi: "Này anh Dale. - Dạ, ông cộng 22 độ với 24 độ, ông sẽ được là 46 độ.
Khi tên Booth hạ sát ông bằng một viên đạn, ông không hay rằng người ta mới bắn ông, nhưng trong 23 năm trời, gần như mỗi ngày, ông được nếm "những trái cây chua chát của một duyên nợ đau khổ" như lời ông Herdon, người bạn ông đã nói. Mỗi lần sắp ra sân khấu, ông tự nói: "Ta mang ơn những người tới đây coi ta diễn trò. Nhưng còn người đó, người ta nghĩ sao? Bạn đã cho người ta tự thấy thấp kém.