Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.Và một số lí do khác…Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.Bao người làm được sao mi không làm được.Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi.Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ.Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).Còn tĩnh tâm mà viết.Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.