Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.
Chỉ là chuyện phiếm thôi. Cứ ngỡ mình yêu mình. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.
Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Tớ không biết và tớ cũng biết.
Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Đã đi một số cây số. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm.
Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.
Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Thôi thì dùng vào chỗ khác. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết
Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.