Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.
Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.
Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.
Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa.
Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Hôm sau đi thi thấy bình thường. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi.
Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.
Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Chúng tôi mò mãi không thấy. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.
Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất.