Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua.
Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Nên không ai có lỗi.
Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.
Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu. Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.
Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé.
Tôi cũng có dự định ấy. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Bạn phân vân không biết chọn cái nào.
Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện. Con mèo nằm trên nóc tivi. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Miệng họ mặc kín mít áo quần. Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.
Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.