Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm.Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút.Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào.Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp.Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.
