- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.
Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. - Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi.
Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi:
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Màu mận đương độ chín. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.
Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Xung quanh chỉ có đổ nát.
Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Và thế là đời sống lãng phí. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.
Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.
Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.
Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Nhưng mà tôi bỏ học. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).