Đầu tiên, rất đơn giản, hãy chú ý những từ ngữ phát ra từ cửa miệng. Nói như thế thì chẳng khác nào nện búa tạ vào bàn tròn đàm phán, như muốn triệt hạ đối phương vậy. Nên khôn khéo linh động chọn đề tài thích hợp nhất.
Và tôi biết ai ở tình huống như tôi cũng vậy. Những người hùng biện hay nhất, những nhà đàm phán giỏi nhất, những con người tuyệt vời nhất, tất cả đều có lúc mắc lỗi lầm. Nơi nào có con người thì nơi đó có đối thoại.
Hoặc nếu thoáng thấy người quen ở gần đó, ví dụ bạn đó tên là Stancey chẳng hạn, thì bạn có thể hô lên: Stacey này, bạn có biết Bill không?. Như vậy, chọn đề tài để nói là một điều rất quan trọng. Tôi rất vui khi một lần tình cờ đọc tạp chí Time và thấy Ted Koppel nhận xét thế này: Larry biết cách lắng nghe các vị khách mời.
Nếu có dịp xem tôi nói trên đài CNN, bạn hãy nhận xét giúp tôi về phong cách của Larry King nhé. Bạn có thể hiểu nhiều hơn về ứng viên, điều này rất cần thiết. Vấn đề ở đây chính là việc Andrew đã biết lắng nghe và học hỏi nhiều điều.
Mấy ai biết rằng đã có những lúc tôi chẳng biết nói cái gì… Bởi ông nghe nói nước Mỹ là nơi đầy hứa hẹn, rằng những con đường ở đây đều lát bằng vàng! Nhưng tới đây ông đã học được ba điều: Một năm 365 ngày thì có 200 ngày Herb đi đàm phán cho các công ty lớn nhất nước Mỹ.
Rút lui có trật tự khi lại thấy vị diễn giả kia lên trên sân khấu. Tôi chỉ là một nhà chính trị!! Anh sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của tôi về cuộc sống, về công việc ca hát một cách chân thật, không chút gượng gạo hay sáo rỗng.
Một hôm, qua điện thoại tôi nói với ngài thị trưởng rằng tôi rất thích nói chuyện với Andrew qua vài lần tiếp xúc với anh ở Washington. Nếu đề tài về giáo dục, bạn có thể hỏi: Hình như con gái anh đang học ở trường trung học X. Trong điều kiện thời tiết bình thường các bình luận viên còn cần tới nó, huống hồ trong cảnh tuyết rơi mịt mù thế này… Tờ giấy sơ đồ ấy đã bị cuốn theo chiều gió.
Cả Regis và Kathie Lee đều hoàn toàn biết rằng việc này không có gì sai cả. Đối với tôi và các khán giả của chương trình, Robert thật sự đã ghi điểm. Sau cùng tôi hỏi anh một câu quen thuộc mà người ta thường hỏi nhau khi nói về cha mẹ:
Câu chuyện của người phụ nữ khiến không khí trầm lại. Ngày nay người da màu đứng đầu ở rất nhiều lĩnh vực, đặc biệt trong thể thao. NHỮNG NGƯỜI THÀNH CÔNG LÀ NHỮNG NGƯỜI ĂN NÓI THÀNH CÔNG VÀ NGƯỢC LẠI
Không ai đến đưa tang Bob Woolf để nghe Larry King nói! Chúng tôi, tất cả chúng tôi, đến đó vì Bob và vì còn nợ anh ấy một lời chào tạm biệt. Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob. Thế là âm thanh êm dịu do tôi tạo ra chiếm vị trí độc quyền.