Bà rất điềm đạm, bình tĩnh, như không bao giờ lo lắng hết.Tôi tự nhủ như vậy hàng giờ,và bắt đầu thấy dễ chịu.Một hôm mua cà rem ở một tiệm nước, bà thấy tiệm ấy cũng bán bánh mà bánh không có vẻ ngon lành gì hết.Cái thứ cách "tả-pí-lù" đó, tổng hợp quá, khô khan quá, đọc ngán quá.Đáng lẽ tôi hét lo; nhưng trái lại, lo lắng là một thói quen, mà tôi có thói tệ hại ấy.Như tôi đã nói, tôi luôn để trên bàn cuốn "Quẳng gánh lo đi để được khoẻ mạnh" của bác sĩ Edward Podalsky.Ông nói: "Đêm tới, trước khi tắt đèn, ông tập thói quen vạch rõ công việc hôm sau.Trong tuần đầu tiên, không những được lời mà bà còn thấy đời thú vị hơn một chút nữa.Cầu nguyện cho ta cảm giác trút hết gánh nặng và không còn cô độc nữa.Bệnh của họ không do thần kinh suy nhược mà do những cảm xúc như ưu tư, lo lắng, sợ sệt, thất vọng.