Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Con nó thì sinh ra trong đó. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt.
Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác.
Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Ta thấy đã đủ ớn rồi. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.
Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Chà, ta thua hắn, có lẽ. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da.
Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền.
Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.
Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Ngắn ngủi mà đằng đẵng.
Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Không gì tự nhiên mất đi. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng.
Hạn chế ra ngoài nữa. Nó cũng như tình yêu thương. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện.