Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.
Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.
Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…
Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình.
Rồi đau và chấp nhận đau. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông.
Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất.
Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau.
Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.