Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Âm thanh lắng hẳn đi.
Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng.
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Như thể kéo một con vích lên bờ. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén.
Với đời người, ngắn lắm. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật.
Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Và có một cái đầu luẩn quẩn. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy.
Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Nên cứ phải từ từ từ từ.
, bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Rồi lại đây ngủ bên em. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng.