Đây là một ca khúc nổi tiếng vào thời niên thiếu của tôi. Có thể mọi người thấy vậy sẽ đánh giá: Larry King khép nép quá!, nhưng không sao, tôi sẽ bắt chuyện với một ai đó mà. Stacey đã mời tôi là một trong năm người phát biểu tại lễ tang.
Vì dường như cô ấy chỉ thích hỏi, hỏi và hỏi. Và thế là Jack chạy như bay đến từng góc phố, gõ cửa hết nhà này đến nhà khác để chào mời. Chú ý xem họ có muốn nói gì hay không và sử dụng ngay câu hỏi của Henry Kissinger: Còn bạn, bạn nghĩ gì về vấn đề này?.
Marshall Simmonds, người đàn ông tốt bụng, ông tiên của cuộc đời tôi giờ đây xuất hiện với tư cách là một ông giám đốc. Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có. Thật ra nói trước công chúng rất thú vị, vì ta hoàn toàn được làm chủ câu chuyện.
Phòng chật thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra. Tôi nghĩ rằng các bạn cũng cảm thấy như vậy. Thế cũng đủ chứng tỏ bài diễn văn của Cuomo có hiệu quả như thế nào.
Sam kể cho khán giả nghe về một thời niên thiếu cơ cực, về người cha nghiêm khắc luôn muốn anh trở thành một thầy giáo. Đó cũng là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho bạn. Perrot phủ nhận việc ông ta quan tâm đến kỳ tranh cử tổng thống.
Tôi là người phát biểu sau cùng. Đây không phải là một cuốn sách nhằm bổ sung vốn từ của bạn hay giúp bạn nói theo ngôn ngữ tiếng Anh của Larry King. Mục đích quan trọng nhất trong giao tiếp là người khác phải hiểu được bạn.
Nhưng ở nơi công cộng, nếu quý cô bỗng dưng ngẫu hứng, đơn thương độc mã đến bên một chàng bảnh trai (chưa hề quen biết) để bắt chuyện thì phải hết sức khéo léo, nếu không muốn bị chê là mất duyên con gái. Abraham Lincoln rất am tường điều này. Buổi sáng đầu năm mới ấy, các thính giả của đài WKAT vào đã được thưởng thức một âm thanh khủng khiếp.
Hãy chia sẻ nỗi buồn, niềm cảm thông sâu sắc với tang gia. Tôi thích họ là chính họ, tự do suy nghĩ và tự do bàn luận. Đề tài nói của anh phá kỷ lục về số người tham dự của chúng tôi!.
Như vậy, có nghĩa là bạn đã thành công. Cố lên nào Larry! Và tôi chợt nghĩ ra một ý. Không nên dò hỏi quá cặn kẽ, chất vấn người ta đến đường cùng như thể họ đang phải trải qua một kỳ thi vấn đáp vậy.
Những khán giả Do Thái cho là vị khách này nói chuyện quá sáo, họ không thích nịnh hót như vậy. Hồi đó tôi chẳng bao giờ dám tặng một chiếc ví tay cho bạn gái! Một quyển sách hay cũng không dám nốt! Nói chi đến chuyện tặng một chiếc ví đầm… Nghe có vẻ vô lý, nhưng quả thật dạo ấy những món quà như thế này được coi là riêng tư và kém tế nhị nếu mang đi tặng. Nếu vị khách mời nào có đầy đủ cả bốn yếu tố sau đây thì thật tuyệt vời: