Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy.Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác.Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm.Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…