Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.
Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng.
Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình.
Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì. Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.
- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.
Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó.
Tôi bảo: Chào chú. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi. Đời sống luôn cần những sự dung hòa.