Bà cô Edith cũng vậy.Hai năm trước tôi bán chiếc xe hơi để lo thuốc thang cho nhà tôi.Chúng tôi bèn thả ba trái thuỷ lôi về phía chiếc tàu hộ tống, nhưng chắc đã có bộ phận nào hư trong máy móc của những thuỷ lôi ấy nên đều không trúng.Tôi lo lắng quá, mỗi ngày một thất vọng thêm, không biết phải làm sao đây.Tuy nhiên ông cho rằng: "Ta không thể trách một người đã làm hay không làm việc này, việc kia.Ưu tư nào khác những giọt kia? Nó đập, đập, đập, không ngừng vào thần kinh ta, đủ sức làm cho ta điên và tự tử được.Tôi biết cháu ngay thẳng, dễ cảm động và người ta làm nhục cháu ở trước đám đông.Y sĩ nói bà sẽ chết, và nếu trời có thương cho sống sót thì cũng thành tật, không đi được nữa.Xin bạn cho tôi hỏi một câu: Nếu những hành động vui vẻ và những tư tưởng tích cực về sức khoẻ và can đảm đã cứu sống người ấy, thì tại sao bạn và toi, chúng ta còn để nỗi ưu tư hắm ám của ta kéo dài thêm một phút nữa làm chi? Tại sao lại bắt chính thân ta và những người chung quanh phải khổ sở, phiền muộn, khi chúng ta có thể chỉ hành động một cách vui vẻ là đủ tạo được hạnh phúc?466 trang để kể lại thuở sinh bình.
