Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống.
Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.
Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không.
Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.
Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy.
Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.
Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt.
Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì.
Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Mất mất người kể chuyện. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: