Bà nghiên cứu những hình thức lạ lùng của cây xương rồng, cây ngọc giá hoa. Vì sao vậy? Vì tôi hăng hái thích thú vô cùng. Nhưng tính bà cả ghen.
Lần này tôi phải bàn cãi khá lâu, nhưng không vì có khách mà hoãn quyết nghị". "Không có gì giải trí và làm cho óc ta được nghỉ ngơi bằng lòng tín ngưỡng, giấc ngủ, âm nhạc, vui cười. "Ít lâu sau ngày được giải ngũ, tôi tự lập cơ nghiệp.
Bài Tựa này, cụ Nguyễn Hiến Lê viết từ năm 1951, lúc cụ dạy học ở Long Xuyên. Một đêm, cách đây một thế kỷ, khi cú kêu trong rừng bên bờ hồ Walden, ông Henry Thoreau chấm cây bút lông ngỗng vô bình mực tự tay chế lấy và chép vào nhật ký: "Muốn biết giá trị của một vật là bao nhiêu thì cứ xét xem bây giờ hoặc sau này phải đem bao nhiêu đời sống để đổi lấy vật ấy". Kế đó, một điện tín khác cho hay nó đã tử trận".
T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi. Hãy theo gương đại tướng Eishenhower, đừng phí phạm thì giờ, dù một phút đi nữa, để nghĩ đến những người bạn không ưa. Một tiếng động nhỏ nhất cũng làm tôi nhảy lên.
Khi ta lo, óc ta luôn luôn chuyển từ ý này qua ý khác, và cố nhiên ta mất hẳn năng lực quyết định. Sau, tôi tìm đến ông và yêu cầu ông thuật đời tư cho tôi nghe. Tôi thêm ở đâu một ý nữa: những lúc đó, nếu chúng ta thấy nổi giận, hãy nén ngay lại và tự nhủ: "Hãy khoan đã.
Tốt hơn mình nên học thêm tiếng này rồi tìm chỗ khác vậy. Thành công liên tiếp như vậy, nào đâu phải chuyện rủi may!". Kế đó, một điện tín khác cho hay nó đã tử trận".
Chuyện đó xảy ra 18 năm trước. Thế là lời qua tiếng lại, không khí Vermont hoá ra khó thở, u ám. Trên thế giới không có ai giống ta hết.
Cũng vì muốn theo đuổi mục đích đó, ông đến một vùng chậm tiến nhất trong các tiểu bang miền Nam, một nơi cách Jackson chừng 30 cây số, thuộc tiểu bang Mississipi. Ngoài cái chết trên thánh giá của Đức Chúa Giê Su, cái chết nổi danh nhất trong lịch sử nhân loại là cái chết của Socrate. Tôi đã thấy thường quá đến nỗi không còn ngạc nhiên gì nữa.
Tôi luôn luôn quay cuồng. Vì tôi ca tụng Đại tướng trên đài phát thanh, nên mụ ấy tố cáo Đại tướng đã thủ tiêu hết tám triệu Mỹ kim quyên cho người nghèo. Bệnh tôi nặng đến nỗi không dám nói thiệt với người thân trong nhà.
Tôi không cần gì hết. "Trừ ta ra, không có cái gì làm cho ta bình tĩnh được hết". Bởi vậy tôi ngạc nhiên thấy ông đã 78 tuổi mà vẫn bình tĩnh, khỏe mạnh làm sao.