Hai cặp mắt lờ đờ của hai con lạc đà bỗng nhiên mở to và sáng lên qua giọng hét của tôi. Chắc họ nghĩ rằng, mùa màng có thể bội thu mà không cần phải cày cấy tốt! Mathon để cái hòm trên sàn nhà, ngồi xổm xuống mở nắp bằng cả hai tay và nói:
Trong đoàn lữ hành đó có một chàng trai trẻ. Cuối cùng thì người chủ đã bán ông cho một kẻ buôn nô lệ. Ông ra đi cùng với người chủ mới của mình và tự an ủi rằng, dù sao mình cũng đã gặp may.
- Làm việc nhiều để được cái gì, hả Megiddo? – Zabado chen vào. Trời đất xui khiến thế nào tôi lại được gặp cậu ở đây. - Ước gì tôi có thể trả lời được câu hỏi của anh! – Kobbi đáp lại.
Đó là xây dựng những đập nước và vô số những kênh đào nhỏ để dẫn nước từ con sông chính về khắp làng mạc, biến những vùng đất khô cằn thành vùng đất trồng trọt tốt. Hậu quả là quân của Babylon liên tục bị thất bại. - Có một số người vốn ghét làm việc.
Kìa! Những người có tóc hoe vàng đến từ phương Bắc; những người da đen hay cười đến từ phương Nam; và cả những người da nâu nữa. Chỗ ở mới của ông khá tốt. Thế nhưng, thân hình rắn chắc và vạm vỡ của Bansir vẫn cứ ngồi bất động.
Hãy làm việc, làm việc và làm việc thôi! Chúng ta hãy bắt đầu làm việc ngay bây giờ đi. Đây là lần đầu tiên tôi biết cách làm thế nào để vàng sinh lợi. Mathon chỉ vào một chiếc nhẫn bằng xương bò được chạm khắc rất đẹp và nói tiếp:
Ông cũng không kết thân được với nhiều người khôn ngoan. – Tôi cứ tưởng tốt nhất là có được mọi thứ mà không cần phải làm lụng gì cả chứ! Hãy nhìn Zabado này, nếu chúng ta bị bán vào đấy để làm những công việc nặng nhọc như xây tường thành kia, thì tôi sẽ đi lấy nước hay làm một việc dễ dàng nào đó. Vì vậy, món nợ ông ấy đã vay của tôi không bao giờ được trả.
Trước đây, tôi cũng bắt đầu sự nghiệp làm giàu bằng công việc giống như bạn. Nếu hiểu như vậy thì quả thật tính khí của chúng ta đã trở thành kẻ thù tệ hại nhất của chính chúng ta. Tốt hơn các bạn nên hỏi ý kiến của những người có nhiều kinh nghiệm trong việc vận dụng tiền bạc sao cho sinh lợi.
Hôm ấy cũng như mọi ngày, mặt trời lên cao, đỏ rực như một trái cầu lửa khổng lồ thiêu cháy vạn vật. Mải chìm đắm trong những suy nghĩ nặng nề của mình, Bansir hầu như không để ý đến mọi thứ xung quanh cho đến khi những âm thanh êm dịu của tiếng đàn lia vang lên bên cạnh mình. Rồi đến đời cháu của chúng ta nữa … Tất cả chúng phải cam chịu cuộc sống nghèo khó ngay giữa những kho vàng của thành Babylon này ư? Chẳng lẽ chúng ta cam tâm để con cháu của mình sống bằng những bữa ăn chỉ có sữa chua và các thức ăn tồi tàn hay sao?
Còn kẻ lùa bò thì cũng chẳng giữ cho bò đi đúng hàng. Sau đó, cháu tha hồ tổ chức nhiều bữa tiệc như thế mà không ảnh hưởng đến số tài sản của mình. Tôi nhận thấy sự hiện diện của cuộc sống, của con người.