Sau, tôi tìm đến ông và yêu cầu ông thuật đời tư cho tôi nghe.Và tôi bận quá, không có thì giờ để thấy mình cô độc, để ưu phiền nữa.Tôi tin bây giờ tôi đã nhận được chân giá trị của đời sống.Họ cũng khuyên anh ta nên lập di chúc đi thì vừa.Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể.Người giữ ngục vốn quý mến ông, khi đưa cho ông chén thuốc độc, y nói: "Sự thế đã vậy, xin ông rán vui vẻ coi thường nó đi".Trên chiếc tàu đó, ông thấy người thuyền trưởng, đứng ở cầu thang, chỉ nhấn vào một cái nút mà làm chạy một cái máy, tức thì ngăn thiệt kín những bộ phận chính trong tàu, không cho phần này thông qua phần khác, ví dụ vì tai nạn nước có tràn vào cũng không đắm tàu được.Tôi xin tiết lộ câu chyện về cô như cô đã thuật với tôi:Lẽ cố nhiên, bạn có thể đối đáp lại, nếu bạn chỉ yên lặng và tỏ vẻ khinh bỉ, kẻ chỉ trích còn biết nói gì nữa?Thực tai hại! Tôi biết vậy và sợ nhà tôi cũng biết vậy, nên khi lỡ ở đám đông tôi rán vui vẻ.
