Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Làm gì có lí do gì mà khóc.
Trượt theo hai bên má. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.
Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Hắn biết vì hắn đã từng. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…
Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.
Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Và rồi họ thả xe tôi ra. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.
Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Đã bảo chả thích viết đâu. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.
Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.
Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.