Nghe xong những lời thần Gnome nói, Sid lặng im suy nghĩ. - Ta đã nói là CHƯA BAO GIỜ rồi mà - thần Gnome bực bội hét lên rồi quay đầu bỏ đi. Tôi đã dùng hết số tiền mình dành dụm được và chạy vạy đi vay khắp nơi mới mua được nó.
Câu chuyện may mắn này đã đến với cậu rất tình cờ. Điều quan trọng chính là những việc mà con đã làm để chuẩn bị cho nó. - Ai đó? Sid bừng tỉnh.
Khi Nott leo lên được đỉnh núi thì anh thấy thần Ston đang nói chuyện với một con chim mười hai cánh. Thảo nào mà mọi cư dân trong khu rừng này đều coi anh là một tên ngốc, mất không biết bao nhiêu thì giờ để tìm kiếm một cây bốn lá sẽ không bao giờ mọc lên ở đây. Ta đã hơn hai ngàn năm tuổi rồi.
Nhưng lần này bà không cần nghĩ ngợi gì lâu cả vì bà biết câu trả lời quá rõ. Cơ thể bà được tạo thành bởi một làn nước trong vắt mà ta có thể nhìn xuyên thấu qua được. - Ngươi là ai? Ngươi muốn gì? Cẩn thận đấy, lưỡi kiếm của ta không biết phân biệt bạn thù đâu.
trong vườn hoa của lâu đài của Merlin. - Ngươi đang nói gì thế? Ta chẳng biết Sid cũng như cái gã ngốc nào đã nói cho mi cái điều vớ vẩn này. - Đây quả là một thử thách hết sức khó khăn.
Làm sao ta có thể tìm được một cái cây bốn lá nhỏ xíu trong khu rừng bí hiểm đó. Biết đâu chàng có thể giúp bà được một chút gì đó. Cảnh hồ trông tuyệt đẹp.
Hễ có dịp là tôi lại hỏi bất cứ người nào đang dùng giỏ xách da về những điểm mà họ thích cũng như không thích khi dùng nó. Theo các công ty bản quyền châu u, Good Luck là cuốn sách đầu tiên trong lịch sử hiện đại bán được bản quyền dịch ra 15 ngôn ngữ trên thế giới trước khi được xuất bản ở bất kỳ quốc gia nào (chỉ được truyền miệng và qua Internet). Làm sao ta có thể tìm được một cái cây bốn lá nhỏ xíu trong khu rừng bí hiểm đó.
Bà lại bực bội càu nhàu: Thần Ston không thể nào nhìn được cười, bà cười mãi không dứt: Mụ nhe hàm răng trắng hếu ra, chà đôi bàn tay với những chiếc móng dơ bẩn dài ngoằng lại với nhau một cách khoái trá,cái mũi nhọn và khoằm của mụ nhăn lại, cố gắng mỉm cười thật tử tế.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi Nott quyết định như vậy vì đó là một đặc điểm của những người tự cho là mình thiếu may mắn. Sid phóng ngựa về đến lâu đài vào sáng ngày hôm sau. Dường như cách dễ dàng nhất bây giờ là theo chân Nott rời khỏi khu rừng để khỏi phải đối diện với một tình huống khó xử.
Thần Ston không thể nào nhìn được cười, bà cười mãi không dứt: Tôi đã là người tạo ra các điều kiện để câu chuyện này đến với tôi, để chomay mắn có thể mỉm cười với tôi. Từng phút từng phút một trôi qua và Nott đã bắt đầu sốt ruột :