Còn tôi, chưa đến lúc.Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực.Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.Không hẳn là sợ mất cho bạn.Lại còn hăng nữa chứ.