Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.
Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Theo cách mà bạn lựa chọn. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần.
Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi.
Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.
Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Thi thoảng viết nhưng không tiện. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.
Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.
Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả.