Có những động lực ảnh hưởng đến tương lai của ta mà ta không hiểu được động lực đó ra sao và sức gì đưa đẩy nó. Tại trường, tôi không giỡn với các bạn, cả trong giờ thể thao nữa. Càng nghiên cứu về sự nghiệp những nhân vật tài ba, tôi càng tìm thấy những bằng chứng cho sự tin tưởng của tôi rằng phần đông những nhân vật này sở dĩ hơn người, là vì họ ra đời với một điểm bất lợi mà chính điểm bất lợi đó đã kích thích họ cố gắng một cách khác thường để đạt tới những mục đích cao cả.
Mà đại đa số những bệnh nhân đó đều có thể khoẻ mạnh, đi đứng như thường, ngay từ hôm nay, sống một đời sung sướng, hay hơn nữa, một đời hữu ích nếu họ chịu nghe lời Chúa Giê-Su dạy: "Con đừng lo cho ngày mai", hoặc lời khuyên của Wiliam Osler: "Chia đời sống thành từng ngăn, cách biệt hẳn nhau, mỗi ngăn là một ngày". Bạn và tôi, chúng ta cũng phải dùng cách ấy nữa, nếu chúng ta muốn giải quyết những việc rắc rối nó giày vò ta ngày đêm, đổi cuộc đời của ta thành cảnh địa ngục. Tuy nhiên chiếc tàu hộ tống không hay chi hết, vẫn tiến tới.
Bà Glover có thể suốt đời chung đụng với bà Webster được, nếu không có chàng rễ bà này là anh Bill Ellis vốn ở Nữu Ước về nghĩ tại đó. Tôi viết thư cho những người lính khác để an ủi họ và thân nhân của họ. Nó cũng có nghĩ rằng bạn đã làm cho người ghen tị.
Mỗi đêm, ông nghiêm khắc soát lại những hành vi của ông. Chẳng hạn, tôi nhớ lần chúng tôi lái xe từ Albuquerque ở New Mexico tới Carlsbad. Mà nếu mà y nghĩ tới thì có thể rằng y đã bớt giận không la ó quát tháo nữa.
Tôi luôn luôn lẩm bẩm: "Nếu một trong hai sợi dây đó tuột hay đứt. 000 lần giá tiền cuốn sách nữa. Người ta nói nhiều về sự quan trọng của thể dục, nhưng chúng ta còn cần luyện tinh thần hơn.
Trước khi lên giường ngủ, ông đã tính toán để biết rõ từng xu số tiền còn lại. Trên thế giới không có ai giống ta hết. Kế đó, từ từ duỗi thẳng những ngón chân, rồi để cho chúng dãn gân ra.
Platon nói: "Các y sĩ có một lỗi lầm lớn nhất là họ chỉ rán trị thân thể, không nghĩ tới trị tinh thần mà thân thể và tinh thần là một, không thể trị riêng được". Mấy năm trước có lần tôi lại nghĩ một đêm tại nhà hai vợ chồng bà. Đừng đương hành động mà ngừng để xem xét lại nữa.
Trong tập ấy tôi ghi hết những việc dại khờ mà tôi đã phạm. Trong sáu năm vừa rồi, khi viết cuốn này, tôi đã sưu tập hàng trăm thí dụ và trường hợp cụ thể về sự diệt lo bằng kinh kệ. Tôi hiểu tại sao có những người đâm đầu từ trên lầu xuống đất.
Rockfeller cũng giữ một sổ kế toán. Còn những bạn khác thì chết ở đấy sau mười ngày tra tấn. Trong khi tôi tìm giải pháp thì vấn đề tự hiện ra dưới mắt với một quan điểm mới.
WilliamS, hội trưởng công ty xe lửa miền Chicago và Tây Bắc khuyên: "Đừng để giấy má chất đống trên bàn, chỉ để những giấy cần cho công việc đương làm. Ông Lin Yutang (Lâm Ngữ Đường) trong một cuốn sách được rất nhiều người đọc: "Sự quan trọng của cuộc sống" [9], cũng nghĩ như vậy. "Đừng lo tới ngày mai vì ngày mai ta phải lo tới công việc của ngày mai.