Vậy mà giọng của ông dịu dàng, nhỏ nhẹ, thân mật hơn là nói với các nhà truyền giáo nữa. Về sau ra sao trong sử đã có chép. Ông nói: "Bắt người nhà chịu sự rầu rĩ, càu nhàu của mình có ích chi đâu? Than ôi! Hạng trung nhân không hành động như vậy.
Rồi thì: Kẻ nào bắt buộc nghe ai. Mà có lẽ bây giờ tôi vẫn còn thích nữa. Càng tranh biện thì viên thu thuế càng lỳ.
Roosevelt, rồi cho kỹ sư W. Và mọi sự được vừa ý thiệt. Nhà tôi ngạc nhiên vô cùng.
Tôi khiêu vũ theo một lối cổ từ hai chục năm về trước. Riêng tôi, tôi tin rằng bà ấy nói quá đáng. Có khi chỉ cần ông chồng buổi sáng, khi đi làm, giơ tay lên chào vợ một cái cũng đủ làm cho cái hố giữa họ khỏi mỗi ngày một sâu".
Việc quan trọng nhất trong đời thì lại phó cho may rủi. Vậy thì tranh biện làm chi cho tốn công chứ? 4- Kết quả: tranh biện nhau hoài. Và, tức thì, không kịp nghĩ ngợi gì hết, tôi đã thấy tôi ngồi vào hội, lần đó là lần thứ nhất trong đời tôi.
Chúng ta bây giờ cần lời khuyên đó lắm. Nhưng nếu ông quyết giữ cái giá mới đó thì xin ông lấy một mảnh giấy và chúng ta cùng xét xem lợi và hại ra sao". Nhiều năm trước, một khách hàng giận dữ bước vào văn phòng ông J.
Chơi như vậy mà còn thú gì nữa!. Chân thành kính chúc". Mà đàn ông lại thừa biết rằng người vợ được chiều chuộng khéo léo sẽ làm mọi việc, hy sinh mọi thứ cho chồng vui.
Tôi làm cho họ ngậm câm, phải, nhưng tôi chẳng bán cho họ được chút chi hết". Tất cả những cái đó mất thì giờ lắm. Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư?
Cho nên, ở thế kỷ thứ 20 này, thế kỷ của khoa học và của phát minh, mà còn thấy biết bao gia đình khuynh bại, biết bao cuộc đời tan nát, chỉ do người ta không biết những luật nó điều khiển một bản năng tự nhiên nhất, thâm áo nhất, thì bạn có thấy se lòng hay không? Mục sư Butlerffield ở Nữu Ước, một vị đã cầu phúc cho nhiều cuộc hôn nhân hơn những vị mục khác, tuyên bố: "Ngay từ khi mới làm mục sư, tôi đã hiểu rằng, rất nhiều cặp uyên ương dắt nhau tới bàn thờ, có một ái tình chân thành, những hảo ý rất đáng khen, nhưng lại là những kẻ "thất học trong hôn nhân" mà thôi. Bạn hoài nghi ư? Càng tốt! Tôi yêu những người hoài nghi. Nghĩ tới quá khứ của tôi, tôi tự hỏi với tính tình như vậy, làm sao tôi có thể bán được một món hàng gì chứ.
Người hàng xóm đó suy nghĩ và hành động như vậy vì họ có lý của họ. Sáng hôm sau, ông Schwab trở lại. Tất cả chúng ta đều muốn diễn thuyết khi có người chăm chú nghe ta.