Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.
Tôi biết ông rất yêu vợ. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.
Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Đầu và da mặt bạn mát lạnh.
Cũng có hôm ngủ khá say. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.
Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Thêm nữa, không có hứng thú.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí).
Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.