Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác.Họ còn bất lực hơn nữa.Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.Bao người làm được sao mi không làm được.Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai.Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau.Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.
