Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác.
Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.
Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được.
- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Nó là một sự phối màu khá đẹp.
Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Bác ta không tin đâu.
Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.
Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa.
Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho.