Không phải là rứt tung. Và chưa thấy phải thay đổi. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.
Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Tôi ngồi như tượng đá. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân.
Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Nếu không có một lực đẩy cực lớn.
Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.
Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.
Nhưng lại thấy buồn nôn. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ.
Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.
Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào.
Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ.
Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.