Và đó cũng là nguyên tắc vàng sau cùng mà tôi muốn nói: Hãy cởi mở (một cách chân thành) với người mà bạn đang trò chuyện, để họ cũng cởi mở với bạn nữa chứ! Tính tò mò muốn biết về mọi thứ kết hợp với thói quen lắng nghe đã dần tạo nên một Andrew có sức cuốn hút người khác. Yêu hay ghét đơn giản chỉ là những cảm xúc bình thường cần phải có của một con người.
Cuối cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi. Hôm nay, trên đừng đến đây tôi đã gặp phải một chuyện rất buồn cười. Nhưng tôi vẫn luyện nói mỗi ngày để nâng cao chất giọng hơn nữa, tôi không muốn dừng lại.
Dẫu ông vẫn luôn cố gắng pha trò khi nói chuyện nhưng không thành công như người khác. Từ đó tôi luôn cân nhắc khi đặt câu hỏi, không phải lúc nào cũng nói theo thói quen được. Bạn có thể rút ra co mình một kinh nghiệm giao tiếp qua cử chỉ một cách tự nhiên nhất.
Bên cạnh việc tích cực và hăng say luyện nói, ta cần xem trọng hai yếu tố sau: Quan tâm chân thành đến người đối diện và sự cởi mở về bản thân. Hãy nghĩ rằng họ cũng như bạn, và có điểm tương đồng với bạn, nên việc kiếm một đề tài để nói thì không khó chút nào! Có thể tôi sẽ không bao giờ được lên sân khấu cầm cái micro thao thao bất tuyệt.
Anh ấy nói năng không chút tự nhiên. Các bạn có biết vì sao không? Vì bài hát này hơi thảm thiết…? Bạn hoàn toàn có thể suy nghĩ hai vấn đề cùng một lúc.
Sau bao nhiêu năm đi làm, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Nếu bạn làm việc hoàn hảo thì cứ yên tâm, không phải bận tâm nên nói chuyện với ông chủ như thế nào. Nhưng ngược lại, có những người không bận tâm đến việc tôi sẽ nói cái gì. Với Harry Truman thì những gì bạn thấy ở anh ấy cũng chính là con người thật của anh.
Bí quyết đơn giản này đã giúp Ophrah trở thành một phát ngôn viên thành công mà chúng ta mến mộ. Nhất là, mọi người sẽ nghĩ gì khi một tiến sĩ học cao hiểu rộng ở một trường trung học lại sơ ý như thế? Khi hỏi cô về những đề tài khác thì tôi chỉ nhận được vài từ trả lời cho có lệ.
Và tận sâu trong tâm khảm, tôi luôn tự hào về xuất xứ ấy. Đáng nói là những điều ấy tất cả chúng tôi đều biết, thế mà qua cách nói của George chẳng ai thấy nhàm chán. Nó là một hình thức giao tiếp đàm thoại hết sức tự nhiên.
Bao nhiêu tự tin trước đó biến đi đâu mất, cậu không thể trình bày một cách thuyết phục để bán được một cuốn sách nào. Nhất là khi họ bị động vì sự quá nổi tiếng của anh ấy (hay cô ấy). Ông là một người hùng trong tâm trí tôi, là người mà tôi luôn ngưỡng mộ.
Nếu có thể quay về quá khứ cách đây 45 năm về trước, xin mời bạn ghé qua đài phát thanh Miami Beach, để chứng kiến cái buổi sáng đầu tiên trong nghề phát thanh của tôi. Trên bàn chúng tôi chẳng có một bông hoa nào, phía sau cũng không có những bức tranh khổng lồ nào về quang cảnh New York hay Washington làm phông cả. Một năm 365 ngày thì có 200 ngày Herb đi đàm phán cho các công ty lớn nhất nước Mỹ.