Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường.
Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.
Độ này, bố hay nhường. Cái ghế đá này cũng buồn lây. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.
Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Q của lí trí không tự an ủi được. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô.
Tôi tống vào thùng rác. Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.
Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Đi đâu cũng vất vả.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy.
Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Đời bao nhiêu cảnh để đời. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.