Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.
Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng. - Ông còn lo xa hơn tôi. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế.
Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Hắn biết vì hắn đã từng. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết).
Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Lại cái đồng hồ báo thức đây. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Chúng tôi đi thay quần áo.
Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người.
Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau.
Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.
Chả nghĩ nhiều cho ai được. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng.
Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ.