Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.
Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Tóm lại là không được bi quan.
Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang.
Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Đêm nay viết, ngại thay bút mới.
Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Rồi lại đây ngủ bên em. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột.
Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.
Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.
Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.
Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Phải tập trung vào học.