Họ nào có tội tình gì.Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta.Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.
