Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Thế thì nổ bố đầu còn gì.
Thôi thì tôi im lặng. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Cũng là để thăm dò phản ứng.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Viết là một lao động kỳ diệu. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ.
Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước).
Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Mình được khóc cho mình. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.
Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Cái cuối có phần họ nói đúng. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui.