Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời.
Một số người giúp đỡ nhiều. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông.
Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn.
Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Dùng cứt thì không hay lắm. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.
Sáng được bác cho ngủ bù. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.
Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.