Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.
Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả.
Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.
Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy.
Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Và rồi họ thả xe tôi ra. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.
Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.
Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn:
Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.
Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.